Ramble.
To me, the way I see things, the way I observe myself - I have given up on life and trying. The list of things to do and learn is there, but will I ever do anything in it? Highly unlikely.

The “whatever” mentality.

I have no reason to, I suck, people suck.

Yeah life is modern and 500 years I go I would be probably dead from cholera or malaria or whatever and me living like the king I am, benefiting from the centuries of technological advancements and scientific discoveries.

But what can I say, whatever… I didn’t contribute to any of it, my ancestors probably didn’t too and who cares who the fuck they were, since my 2 parents are absolute degenerates of human beings.

snippets of a conversation:
có ít người hiểu vấn đề của mình bạn ạ

bạn làm gì thì tùy bạn, bạn chỉ nên nhớ là tớ chia sẻ không phải để bạn làm như thế hay xin đồng cảm gì cả

bạn có quyền làm gì bạn muốn

có ít người sẽ hiểu

và những người sẽ hiểu tớ

họ xin 1tr8/ giờ

là người tham vấn tâm lý

và có 1 người tớ đã gặp vừa rồi

cô ấy cũng có vẻ khá hiểu vấn đề của mình

và cô ấy cũng có support circle rất lớn

nên cũng khác mình

nhưng mà cô ấy hiểu là mình sẽ không tự tử gì mấy

và tớ bất ngờ

vì ai cũng nghĩ mình sẽ làm thế, mà tớ cũng không làm gì

không phải là không muốn, chỉ là suy nghĩ đến end life luôn có trong đầu

cái gần nhất tớ đã đến là hỏi công ty chemical về họ có cyanide không

nhưng mà họ ko trả lời

tớ chỉ đợi xe tải nào fuck me up thôi

tớ không muốn hang myself or nhảy từ cao xuống

i don’t wanna make a scene

I just wanna biến mất như đã không tồn tại bao giờ

sống trong nhiều sự hối tiếc, quanh nhiều assholes, có thể tớ cũng là 1 asshole, but I don’t enjoy being one and that is what makes me different.